1
Lời bài hát Tôi Vẫn Nhớ Phương Dung
Bao năm qua dù xa anh nhưng tôi vẫn nhớ
Nhớ con đường nắng u buồn
Dìu nhau đi tìm râm bóng mát
Lòng bâng khuâng nghĩ chuyện vu vơ
Tôi vẫn nhớ, nhớ đêm hẹn hò bên trăng sao
Từng câu nói yêu đương ngọt ngào (à a á a a à à)
Tôi vẫn nhớ câu chuyện tình đầu
Đã ngủ yên trong cõi thâm sâu
Ngày anh đi tôi nhuộm nước mắt thê lương sầu bi
Tôi vẫn nhớ những đêm nhiệm màu
Cùng người đan tay đếm sao đêm
Hẹn trăm năm ta cùng kết tóc se duyên mộng vàng
Nhưng đêm nay gọi tên anh tim nghe giá buốt
Mới hay mình vẫn yêu người
Ngày xa nhau càng xa mãi mãi
Tình yêu ơi biết làm sao nguôi
Tôi vẫn nhớ mắt em buồn nhìn nơi phương xa
Sợ năm tháng duyên kia nhạt nhòa (hà a á a a à à)
Tôi vẫn nhớ anh hay một mình
Thường làm thơ nên thích suy tư
Thường gom trăng sao dệt muôn lối quên đi chiều nào
Tôi vẫn biết xa nhau là buồn
Chuyện tình kia vỗ cánh bay cao
Để riêng tôi âm thầm chuốt lấy đau thương mỏi mòn
Câu ca dao, mẹ ru con bao năm vẫn nhớ
Nước non này chiến chinh dài
Người ra đi còn đi mãi mãi
Mộng chung đôi vẫn còn chia phôi
Tôi vẫn nhớ anh lên đường chiều mưa giăng cao
Mình tôi đứng rung rung nghẹn ngào
Tôi nhớ mãi năm xưa một chiều
Lần về qua tôi ghé thăm em
Quà cho nhau em tặng tôi chiếc khánh thêu màu xanh
Tôi vẫn biết xa nhau thật rồi
Kỷ niệm ơi anh đã quên tôi
Ngàn năm sau tôi còn giữ mãi trên môi nụ cười
4
Lời bài hát Đà Lạt Hoàng Hôn Phương Dung
Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ
Màu lam tím Đà Lạt sương phủ mờ
Từng đôi đi trên phố vắng
Bước chân em giữa không gian, hoàng hôn thua màn đêm.
Đứng trên triền dốc nhìn xuống đồi thông
Hàng cây thẩm màu đèn lên phố phường
Giờ đây hơi sương giá buốt
Biết ai thương bước cô liêu
Người đi trong sương rơi
Đà Lạt ơi, có nghe chăng Cam Ly
khóc tình đầu dang dở
Đêm xuống Than Thở vang cung hờn,
thêm sắt se tâm hồn
Người đi trong bóng cô đơn.
Khách du tìm đến thành phố ngàn thơ
Nhặt hoa thấy lòng buồn không bến bờ
Gần nhau, xa nhau mấy nỗi
Hỡi quê hương xứ sương rơi
Đà Lạt ơi, Đà Lạt ơi!
9
Lời bài hát Hàn Mặc Tử Phương Dung
Ai mua trăng, tôi bán trăng cho
Trăng nằm im trên cành liễu đợi chờ
Ai mua trăng, tôi bán trăng cho
Chẳng bán tình duyên ước hẹn hò.
Đường lên dốc đá nửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưa
Lầu ông Hoàng đó thuở nào chân
Hàn Mặc Tử đã qua
Ánh trăng treo nghiêng nghiêng, bờ cát dài thêm hoang vắng
Tiếng chim kêu đau thương, như nức nở dưới trời sương
Lá rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ bước chân người tìm về giữa đêm buồn
Đường lên dốc đá nhớ xưa hai người đã một lần đến
Tình yêu vừa chớm xót thương cho chàng cuộc sống phế nhân
Tiếc thay cho thân trai, một nửa đời chưa qua hết
Trách thay cho tơ duyên chưa thắm nồng đã vội tan
Hồn ngất ngư điên cuồng cho trời đất cũng tang thương, mà khổ đau niềm riêng.
Hàn Mạc Tử xuôi về quê cũ, dấu thân nơi nhà hoang
Mộng Cầm hỡi thôi đừng thương tiếc, tủi cho nhau mà thôi
Tình đã lỡ xin một câu hứa, kiếp sau ta trọn đôi
Còn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côi.
Tìm vào cô đơn đất Quy Nhơn gầy đón chân chàng đến
Người xưa nào bíêt, chốn xưa ngập đường pháo cưới kết hoa
Chốn hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thầm nghe trăng vỡ
Xót thương thân bơ vơ, cho đến một buôỉ chiều kia
Trơì đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên cao
Mặc Tử nay còn đâu?
Trăng vàng ngọc, trăng ân tình chưa phỉ
Ta nhìn trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng...